
Thời đó, một ông con trai của gia đình có nghề truyền thống như Murata mà lại sang Tây học thì ai cũng cho là kỳ. Thế nhưng ông vẫn cương quyết, và cương quyết chừng… 6 tháng là ông chịu hết nổi, xách va-li về Nhật. Lý do là: lúc đi Tây, ông phát hiện ra rằng dân Tây chả hiểu khỉ mốc gì về ẩm thực Nhật, ai cũng quả quyết rằng Nhật chỉ có cá sống với đồ nướng xiên que haysushi; bực mình, Murata quyết định về nước, tiếp quản Kikunoi Honten của cha ông, và tìm cách phát triển/giới thiệu món ăn truyền thống cho thế giới cũng như quảng bá triết lý của ẩm thực Kaiseki.

Đầu tiên, dù muốn phát triển cỡ nào thì Murata quyết giữ vững lập trường của cha ông: “Nguyên liệu tươi tốt, tùy theo vùng và mùa”. Ngoài ra, ông còn chú trọng thay đổi cách trang trí trong nhà hàng tùy theo mùa. Mùa xuân thì mấy bình cắm hoa Ikebana sẽ khác mùa hè, cách bố trí bàn ghế, phòng ốc cũng khác.
Nghe đâu, nếu bạn là khách quen, một mùa tới vài lần, thì Murata còn đổi cách trang trí thêm nữa cho bạn không thấy chán, khi bạn về thì ông bày lại như cũ. Ông o bế khách quen quá nên lắm người một mùa thích tới 4, 5 lần. Murata cũng nói rằng nếu họ tới nhiều thế thì nội chuyện nghĩ ra cách bày phòng thôi là ông cũng oải. Nhưng nhờ chăm chút từng chi tiết như vậy mà Kikunoi nhận 3 sao Michelin. Tuy nhiên vị đầu bếp Nhật này có vẻ không quan tâm lắm tới sao, vì Kikunoi đã có tiếng tăm lẫy lừng từ trước khi Michelin ra đời rồi.

Một ngày của Murata bắt đầu từ 6: 40, ông ra gặp các nhà buôn cá mình tin tưởng để lấy cá ngon của ngày lẫn của mùa, tới 8:00 là các trang trại nhỏ trồng rau riêng cho nhà hàng Kikunoi sẽ đem rau đến cho ông lựa. Các nhà buôn, nhà nông, ngư dân… đã làm việc với dòng họ Murata qua bao thế hệ rồi nên Murata có tình cảm gắn bó rất khăng khít với những vị này (còn tôi thì trộm nghĩ rằng, nhờ làm ăn đàng hoàng, tỉ mẩn, tôn trọng chứ không xỏ lá nhau mà mấy đời gia đình còn giữ được nghề, kiếm ra tiền, và sống tốt cho tới giờ).
Ai cũng bảo ẩm thực tại Kikunoi thật là tươi, cầu kỳ nhưng nhẹ nhàng, người ăn cảm nhận được hương vị vừa truyền thống vừa mới, đậm chất văn hóa lẫn chất địa phương.

Và giống bao chủ nhà hàng ryotei khác, Murata còn quen với nhiều nghệ nhân sành sứ, nghệ nhân thổi thủy tinh danh tiếng vì đây là nguồn cung cấp chén đĩa, ly tách cho Kikunoi. Trong ẩm thực kaiseki, không chỉ món ăn mà vật đựng món ăn cũng phải đẹp; khổ cái là đồ gia truyền, đổ cổ không còn nhiều nữa*, cộng với lượng khách càng ngày càng tăng, nên ông đành hợp tác với các nghệ nhân để làm cái mới.

Thậm chí, ông còn làm nên sự nghiệp của một vài người. Chuyện kể rằng, vị khách nọ đến ăn tại Kikunoi và thấy bình rượu sake bằng thủy tinh đẹp quá, bên trong vàng, bên ngoài hơi gai gai, làm gợi nhớ tới con nhím biển. Người khách hỏi Murata thì ông bảo nữ nghệ nhân thổi thủy tinh làm nên chiếc bình này còn trẻ, chừng 20 tuổi thôi, và khoái các kiểu màu sắc óng ánh lấp lánh. Ông thấy cô có tài nhưng dùng màu tùm lum quá, nên bảo cô bớt lại, dùng thêm nhiều tông màu đơn, hợp với phong cách Nhật. Cô đã nghe lời, và sau này cô trở thành nghệ nhân thủy tinh nổi tiếng ở Nhật.

Thế giới ngất ngây trước các bữa ăn tại Kikunoi, nên phải cảm ơn Murata bằng 3 sao Michelin. Biết rằng mình có thể quảng bá ẩm thực Nhật hơn nữa, nên ngoài việc đứng bếp truyền thống, Murata còn xuất bản sách**, cho dịch sang tiếng Anh, Pháp… lẫn mở trường dạy nấu ăn và nhận học viên đến từ khắp nơi trên thế giới. Nhờ những vị như Murata mà rất nhiều bếp Tây nổi tiếng ngày nay hay nói rằng họ lấy cảm hứng từ ẩm thực Nhật.